hồ sơ bí ẩn

Tôi trọn vẹn ko cần đang được trông thấy quái vật thiệt sự, nhưng mà đơn thuần cảm nhận thấy sự biến đổi của loại âm khí cơ, tôi tương tự như bị rơi xuống hố băng, từ đầu đến chân đang được chìm vô cảm xúc hoảng hoảng sợ.

Tài xế cạnh bên tôi cũng vậy. Tôi ko biết là anh tao đem chiếm hữu năng lượng quan trọng đặc biệt, hoặc vì thế luồng âm khí này vượt lên mạnh mẽ, khiến cho người thông thường cũng rất có thể cảm biến được. Tóm lại, tôi đang được liên kết tri giác với anh tao, nên nằm trong chìm vô nỗi hoảng sợ hãi.

Bạn đang xem: hồ sơ bí ẩn

Dẫu sao thì tôi đã và đang trải qua loa rất nhiều chuyện, tuy rằng tim đang được đập mạnh, khá thở lếu loàn tuy nhiên tôi vẫn đầy đủ điềm đạm ngồi yên lặng bên trên ghế, đơn thuần thần kinh trung ương đang được căng như thừng đàn.

Người bác tài thì vẫn trọn vẹn hoảng loàn, ngay lập tức ngay tức thì giẫm phanh, xoay vô lăng lái xe chuyển sang làn đường khác, ấn định chạy trốn con cái quái vật cơ.

Nói thì lâu, tuy nhiên sự thực ra mắt đặc biệt thời gian nhanh.

Đồng hành với giờ đồng hồ phanh vội vàng chói tái ngắt, con xe với công dụng tốt nhất vẫn ngay tức thì xoay đầu 180 phỏng.

Trình phỏng cầm cố lái của bác tài đặc biệt điêu luyện, vừa vặn xoay đầu xong xuôi là giẫm chân ga khiến cho con xe phóng lên đường ngay lập tức.

E là anh tao cũng chẳng rõ rệt vẫn xẩy ra chuyện gì, nhưng mà chỉ quăng quật đuổi theo bạn dạng năng nhưng mà thôi.

Tôi nghe thấy giờ đồng hồ khá thở gấp rút của anh ý tao không ngừng nghỉ vang vọng vô xe pháo.

Tôi quay trở lại nhìn phí a đằng sau.

Rặng núi phí a đằng sau xe pháo ko hề đổi khác, luồng âm khí cơ phủ quấn vô núi, nhìn chòng chọc tôi như 1 con cái hổ đói. Nhưng nó ko hề động đậy.

Tôi lại con quay về bên.

Đúng đi ra thì Khi con xe xoay đầu chạy quay về bên trên tuyến phố cũ, thì cần lên đường trực tiếp về phần bên trước. Bởi vì như thế vốn liếng dĩ tuyến phố này trực tiếp băng. Nhưng sau khoản thời gian con xe xoay đầu, tuyến phố trước mặt mũi phát triển thành cách điệu như đằm thắm rắn.

Tài xế vã các giọt mồ hôi, lầm bầm: “Sao lại như vậy… sao…”

Tôi nhảy chợt cảm biến được gì cơ, cảnh giác để ý xung xung quanh, nhận biết luồng âm khí cơ ko hề bặt tăm, không chỉ vậy, nó còn đang được lan rộng ra đi ra.

Hệt như trời vừa vặn nổi gió máy, thổi luồng âm khí vẫn tụ lại trở thành khối cất cánh cho tới một điểm xa cách rộng lớn.

Tôi nỗ lực triệu tập ý thức, sẵn sàng phân phát động năng lượng bất kì khi nào là nếu như bị tiến công.

Thế tuy nhiên, tôi ko hề bị tiến công.

Luồng âm khí cơ đang được lan rộng ra và ko biết vẫn đưa vào vô xe pháo tự động lúc nào.

Nó giống hệt như bầu không khí, đâu đâu cũng đều có.

Tôi con quay qua loa nhìn người bác tài.

Anh tao ko hề nhằm ý cho tới, vẫn đang được thấp thỏm tài xế chạy lên đường.

Tôi vừa vặn thấy khá hoang mang lo lắng, vừa vặn nâng lên cảnh giác.

Trong đôi mắt tôi, người bác tài vẫn trở thành khác hoàn toàn, anh tao không hề là một trong những người sinh sống nữa rồi.

Trong khi vô tri vô giác, anh tao cứ thế bị tiêu diệt lên đường.

Loại âm khí mạnh kinh xịn thế này, tôi chỉ từng bắt gặp mang 1 lượt. Lần cơ vô trò nghịch tặc “Nói thiệt hoặc mạo hiểm”, tôi vẫn bắt gặp Khổ Thiền Đại Sư. Nhưng mặc dù là Khổ Thiền Đại Sư thì mong muốn làm thịt người vẫn cần đi ra tay. Khác biệt quá to với tình huống này, nó chỉ việc phụ thuộc bạn dạng đằm thắm âm khí cũng đầy đủ lấy mạng người tao. Không cần đem ý mong muốn trình bày Khổ Thiền Đại Sư ko thực hiện được thế này, đơn thuần ông tao sẽ không còn thực hiện vì vậy. Cái này khác hoàn toàn trường hợp Khổ Thiền Đại Sư bị người tao kiểm soát nhưng mà lân sát điên loạn.

Tôi rất có thể xem sét, người sở hữu của luồng âm khí này chỉ mong muốn làm thịt người nhưng mà thôi. Đơn giản là làm thịt bị tiêu diệt bất kể ai lại gần, ko cần thiết nguyên nhân, ko bàn cần ngược.

Tôi lại để ý xung xung quanh.

Núi non xung xung quanh khá nhấp nhô, tuy nhiên không tồn tại đỉnh núi nào là nổi trội nhằm thực hiện điểm tham ô chiếu.

Tài xế ko xem sét tôi đã bị tiêu diệt, vẫn phân phát hiện nay thấy sự không giống thông thường của tuyến phố.

Sau một hồi phóng như cất cánh, anh tao vẫn vô vọng hạn chế vận tốc lại, rồi từ từ ngừng xe pháo, gục đầu lên vô lăng lái xe, bấn loàn đập đầu lên vô lăng lái xe bao nhiêu kiểu mẫu.

Còi xe pháo bên trên vô lăng lái xe bị chạm cần, phân phát đi ra tiếng động chói tai.

Tài xế thở hắt đi ra một khá, ngồi ngay ngắn lên, lập cập rẩy thò tay vô vào bên trong túi hiếu động liên tiếp. Và anh tao nhanh gọn mò mẫm đi ra một cái la bàn.

La bàn chuyên sử dụng thời văn minh đương nhiên rất khác la bàn đơn giản và giản dị của thời xưa. Tôi ko rành bao nhiêu đặc điểm này, chỉ thấy từng vòng từng vòng đem khắc ghi xung khắc phỏng bên trên, mặt mũi la bàn đem thi công một cái đèn nhỏ, tự động hóa nhảy sáng sủa Khi chạm màn hình bóng tối xung xung quanh. Dường như, mặt mũi la bàn và mục tiêu cũng đều có độ sáng huỳnh quang đãng, khiến cho người tao đơn giản và dễ dàng rất rõ nét nội dung hiện trên.

Kim chỉ phái nam ở trung tâm ko hề hoạt động lếu loàn, và lại chầm chậm rì rì fake đặc biệt thông thường, rồi nhắm về một phía.

Tay bác tài nhìn la bàn, tâm lý tuồng như vẫn bình ổn định quay về.

Tôi ko cảm biến được rất nhiều suy tư kể từ anh tao. Cảm xúc mạnh mẽ nhưng mà anh tao từng đem đơn thuần hoảng hoảng sợ, còn trước cơ và tiếp sau đó đều là “đầu óc rỗng tuếch rỗng”. Tôi ko biết là vì anh tao kìm hãm bạn dạng đằm thắm cần điềm đạm lại, hoặc vì như thế một nguyên vẹn nhân không giống.

Tài xế bịa đặt la bàn lên đùi bản thân, phát động xe pháo quay về.

Chiếc xe pháo nối tiếp tiến thủ về phần bên trước.

Anh tao thấy ko yên tâm, chốc chốc lại liếc nhìn cái la bàn.

Nhưng mục tiêu rất là ổn định ấn định, chỉ nhắm về một phía thắt chặt và cố định.

Con lối lắt léo trước đôi mắt đang được nghiêng dần dần qua loa một phía không giống.

Người bác tài khẽ nghiến răng, giẫm chân ga, con xe ngay lập tức thoát khỏi lối vật liệu bằng nhựa, sau đó 1 hồi rung lắc lư, đã đi được vào trong 1 tuyến phố khu đất cạnh bên.

Xem thêm: shutter island vietsub

Những kho bãi khu đất rỗng tuếch nhị mặt mũi lối, rất có thể trước này là ruộng đồng, xa cách hơn thế nữa là rừng cây và tiếp sau đó là bóng đen giòn của núi non.

Đèn xe pháo rọi vô vào vùng rừng núi, nên rất có thể trông thấy cây cỏ đang được không ngừng nghỉ đung đưa theo đuổi gió máy.

Không hề nổi tiếng lá cây loạt soạt cọ vô nhau, nhưng mà chỉ trông thấy cây cỏ đang được đung đưa. Cảnh tượng này đặc biệt quỷ dị.

Chiếc xe pháo phụ thuộc vị trí hướng của mục tiêu, lại gần vùng rừng núi và vẫn chạm cần nhánh cây thứ nhất.

Tài xế khá luýnh quýnh, mày mặt tái ngắt.

Bây giờ tôi mới nhất tiếp sẽ có được một vài tâm trí của anh ý tao.

Anh tao nhận định rằng bản thân đang đi đến ảo cảnh, nên sinh đi ra ảo giác.

Đôi đôi mắt và những giác quan lại không giống đều đang được lừa anh tao, tuy nhiên la bàn thì ko.

Nên anh tao vẫn lùi xe pháo lại vài ba mét, giẫm mạnh chân ga phóng trực tiếp về phía cành lá cơ, kỳ vọng thực hiện vậy tiếp tục đánh tan được ảo cảnh này.

Tôi thì ko thấy phía trên giản đơn đơn thuần ảo cảnh.

Nếu những giác quan lại của một trái đất bắt gặp trục trặc, thì làm thế nào phân phát xuất hiện cảnh vật bên trên lối nhưng mà bản thân trông thấy là ko đích, hơn thế nữa thành quả bên trên la bàn nhưng mà bản thân đang được coi đem chắc hẳn rằng đúng mực không? Chuyện này trọn vẹn vô lý.

Và cần thiết rộng lớn đó là, nước ngoài trừ cảm biến được âm khí, thì tôi không còn phát hiện đi ra cái gì không giống cả. Những gì tôi trông thấy ko không giống gì anh tao.

Nếu mục tiêu không xẩy ra con cái quái cơ tinh chỉnh và điều khiển, thì cảnh vật xung quanh đó cũng đã biết thành nó thao túng rồi.

Bất luận là tình huống nào là, thì một người thông thường, hay là một con cái quái vừa vặn mới nhất sinh đi ra ko thể nào là rất có thể đột huỷ đi ra được.

Thanh đảm bảo an toàn trước đầu xe pháo vẫn tông lên đằm thắm cây, phân phát đi ra tiếng động rất rộng lớn.

Chiếc xe pháo tạm dừng, túi khí bung đi ra.

Tôi nhìn thấy đằm thắm cây cơ rung lắc lư mạnh mẽ, tuy nhiên chẳng bao lâu vẫn ngừng lại.

Tài xế bị chạm nghiêng ngả, cái la bàn đang được nhằm bên trên đùi đã và đang rơi xuống bên dưới gầm ghế ngồi.

Anh tao kể từ từ rung lắc lắc đầu, gỡ túi khí đi ra, thở hồng hộc, rồi mò mẫm mò la bàn.

Mất thật nhiều sức lực mới nhất tìm kiếm ra, rồi cảnh giác để ý thiệt kĩ mục tiêu.

Kim chỉ phái nam vẫn chỉ về phần bên trước, cũng đó là phía nhưng mà nó vẫn chỉ trước khi.

Mặt của bác tài vẫn thay đổi sắc, sau khoản thời gian ngẫm nghĩ về hồi lâu bèn phát động xe pháo đợt tiếp nhữa.

Tôi ko biết anh tao cứ bám theo đuổi kiểu mẫu phía đấy, là vì vẫn chắc chắn là, là vì tính cơ hội anh tao như vậy, Hay những đã biết thành âm khí tác động.

Anh tao xoay khóa xe bao nhiêu lượt, tuy nhiên mô tơ giống hệt như vẫn hỏng, ót ét bao nhiêu mùa rồi, mãi vẫn ko chịu đựng nổ.

Anh tao buột mồm chửi đổng bao nhiêu câu, ngay lập tức khi vô đầu chợt lóe lên phát minh, thì sẽ càng nguyền rủa rộng lớn giờ đồng hồ hơn thế nữa.

Thông qua loa ý thức của anh ý tao tôi vẫn hiểu đi ra, anh tao nghĩ về những điều chửi bậy rất có thể xua xua đuổi được ác quỷ. Khái niệm này tôi đã và đang nghe được kể từ ở đâu đó. Ma hoảng sợ người ác, nếu như trầm trồ hung hãn, chắc hẳn rất có thể xua xua đuổi được một vài loại quái. Tôi ko biết kiểu mẫu thuyết này còn có địa thế căn cứ bên trên góc nhìn quái ác dị và có công năng hay là không, tuy nhiên tôi rất có thể chắc chắn là, cơ hội này sẽ không hề xua đuổi được con cái quái tại vị trí này. Nếu một con cái quái gớm ghê như vậy lại bị vài ba câu chửi bậy xua đuổi được thì thiệt là nực mỉm cười.

Tài xế chửi cho tới khan cổ thô môi, mới nhất thấy khát và chụp lấy bình nước cạnh bên nốc bao nhiêu ngụm. Anh tao phát động xe pháo đợt tiếp nhữa, tuy nhiên nó vẫn ko nổ. Sau Khi chửi đổng thêm 1 giờ đồng hồ nữa, anh tao ngồi thừ một thời gian, rồi lấy đèn bấm kể từ vô hộc xe pháo cạnh bên đi ra, rụt rè xuất hiện.

Tôi cũng xuống xe pháo theo đuổi, tuy nhiên lên đường thời gian nhanh rộng lớn anh tao một bước, vòng đi ra trước đầu xe pháo nhằm coi demo biển cả số.

Cũng là xe pháo của Huy Châu, tuy nhiên biển cả số thì không giống.

Tôi thì thầm cảm nhận thấy kì quái, vừa vặn ngửng lên thì xem sét con xe này không giống với con xe nhưng mà tôi vẫn mơ thấy vô cảnh nằm mê Khi nãy.

Không cần và một xe pháo và và một người sao?

Là Nhậm Tì đó?

Nhưng Nhậm Tì chắc hẳn không tồn tại loại tính sử dụng phương pháp này.

Tôi đang được lặng lẽ nối tiếp suy xét, thì bác tài vẫn đánh giá dàn mô tơ của xe pháo rồi.

Nhưng thực đi ra cũng chẳng đem gì nhằm đánh giá.

Thanh chắn trước của xe pháo đã biết thành móp, nắp ca bô cũng trở thành lồi đi ra. Tài xế chật vật lắm mới nhất banh được nắp ca bô, thì dàn máy vẫn phả đi ra vài ba cột sương. Sau Khi mò mẫm mẫm một hồi, anh tao đành bất lực chửi thề bồi vài ba câu.

Đèn trước của xe pháo vẫn đang được chiếu độ sáng vô vào rừng cây, khiến cho các chiếc bóng mát sụp nhiều năm.

Tài xế nhìn vùng rừng núi, nuốt nước miếng rồi chính thức luýnh quýnh hiếu động vào bên trong túi. Lần này, anh tao ko cần rút là một trong những khí cụ cứu vớt sinh dã nước ngoài, và lại mò mẫm đi ra một chiếc Smartphone địa hình. Anh tao mừng cho tới phân phát khóc, vội vàng vàng bấm số gọi cứu hộ cứu nạn.

“Tôi đang được bên trên quốc lộ Quảng Nguyên! Đúng, đó là tuyến phố lên đường vô vào núi! Tôi biết, tôi biết ở phía trên vắng ngắt người. Tôi bị chạm xe pháo rồi, những anh rất có thể chạy qua loa phía trên chứ? Định vị… bên trên xe pháo không tồn tại. Định vị của Smartphone những anh chiếm được không?” Tài xế trình bày, rồi nhìn chiếc Smartphone của tôi.

Là điện thoại thông minh.

Xem thêm: phim bilutv

Tôi cảm nhận thấy hoang mang lo lắng.

Năm 2002 thì điện thoại thông minh ko hề thông dụng.

Hiện tại… là thời hạn nào là đây?