bi thương ngược dòng thành sông truyện

“Tề Minh đem sữa tươi tỉnh theo gót.” Vừa sẵn sàng kéo cửa ngõ rời khỏi, u anh kể từ nhập phòng tiếp khách đuổi theo ở hâu phương, bên trên tay cố một túi sữa tươi tỉnh vừa phải mới mẻ chưng rét vào trong nồi cơm trắng năng lượng điện, tương đối rét bốc lên giá lạnh, “Này nhé, con cái cần tợp nhiều sữa tươi tỉnh, nhất là con cái vẫn học tập lớp mươi, ko tợp sao được.” Nói hoàn thành bà kéo tía lô hâu phương của Tề Minh rời khỏi nhét nhập. Bởi vì thế dáng vẻ bà thấp rộng lớn nam nhi một khoảng tầm rộng lớn nên khung người tương đối tấp tểnh. Nhét sữa hoàn thành, u Tề Minh tóm lấy tay anh chính thức nhắc nhở lại, “Này nhé, ngày đông như vậy này sao lại khoác không nhiều vậy, làm thế nào nam nhi rất có thể rất đẹp trai được nữa?”

“Được rồi, được rồi.” Tề Minh thấp giọng đáp, tiếp sau đó kéo cửa ngõ rời khỏi, “Mẹ, con cái cút trước, bị muộn rồi.”

Bạn đang xem: bi thương ngược dòng thành sông truyện

Kéo cửa ngõ rời khỏi, sương quáng gà dày quánh tuôn nhập vào ngôi nhà. Trên đầu là khả năng chiếu sáng rất ít phiêu nhập khí hậu đông đúc.

Tề Minh tạm dừng hoạt động lại, bao gồm sự càm ràm của u tôi cũng nhốt nhập phía bên trong. Chỉ kịp nghe thấy nửa câu: “Tan học tập ghi nhớ về ngay lập tức...” Mùa đông đúc khiến cho tính cơ hội nóng tính cũng giảm sút.

Tề Minh chỉnh lại quai cặp, anh thở rời khỏi sương Trắng, nhún nhún vai, tiếp cận cổng ngôi nhà.

Mới vừa phải cút được nhị bước, trông thấy Dịch Dao đang được lảo hòn đảo xông thoát ra khỏi ngôi nhà, suýt nữa va nhập bản thân. Tề Minh vừa phải lăm le há mồm căn vặn chuyện thì nghe thấy giọng phụ nữ giới ở nhập ngôi nhà cơ truyền tới:

“Đi cút, thời gian nhanh đón đầu bầu cút, tại vì sao mi ko bị tiêu diệt đi! Đền chi phí mang lại tao!”

Dịch Dao ngước đầu lên, đúng vào khi bắt gặp cần Tề Minh nên lúng túng. Gương mặt mày gầy gò gò của Dịch Dao nhập nắng nóng sớm ko trông thấy rõ ràng chứa chấp tâm tư nguyện vọng gì.

Trong trí ghi nhớ của Tề Minh, Khi anh coi trực tiếp nhập hai con mắt cơ, với xúc cảm tương tự như vậy giới đang được ngừng lại, tất cả được chứa đựng vị tấm kính nhập xuyên suốt.

“Lại tranh cãi với u sao?”


“Ừ.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đừng nhắc nữa.” Dịch Dao vệ sinh vết tiết còn ứ đọng bên trên cánh tay, này đó là chỗ bị thương ngày hôm qua u cô vẫn bấm cô, “Cậu cũng biết u bản thân bị bệnh dịch thần kinh trung ương nhưng mà, tôi cũng khoác kệ bà ấy.”

“... Ừ. Cậu không vấn đề gì chứ?”

“Ừ. Không sao.”

Sáng sớm ngày đông, cả tuyến đường đều vô nằm trong yên lặng tĩnh. Giống như bị sương quáng gà dày quánh chứa đựng, không tồn tại một chút ít giờ đồng hồ động nào là.

Hôm ni là ngày nghỉ dịp lễ, toàn bộ người xem đều ko cần đi làm việc. Những đứa bé bỏng mới đây cũng còn nhỏ, lớn số 1 cũng học tập năm nhất đái học tập. Đệ nhị trung học tập thì tuân theo quy lăm le, chắc chắn loại bảy cần đến lớp tăng. Cho nên, nhập ngõ hẻm nhỏ chỉ mất nhị người chúng ta bước tiến ko thời gian nhanh ko lờ đờ.

Đột nhiên Tề Minh ghi nhớ cho tới điều gì cơ, kéo chạc cặp xuống, đem cặp sách cho tới trước vùng ngực, lấy sữa tươi tỉnh rời khỏi rồi nhét nhập vào tay Dịch Dao: “Cho cậu.”

Dịch Dao hít một tương đối rồi mang đi tay rời khỏi nhận lấy.

Hai người trở về phía đầu ngõ, khi ấy toàn cỗ cũng trở nên chứa đựng vị mùng sương quáng gà dày quánh.

Làm sao mô tả được khung cảnh khi bấy giờ.

Hai người trải qua những sợi chạc anten thiệt lâu năm, nhường nhịn như bọn chúng phân loại khung trời tối tăm cơ trở nên nhiều phần. Những đám mây lờ đờ rãi dịch rời bên trên trời, với vài ba đám mây màu sắc xám như chì lửng lơ hòa tan nhập nhau.

Mỗi ngày khi đến lớp rồi tan học tập, nhị người bọn họ đều cần bước tiến nhập con cái ngỏ lâu năm hẹp, với cảm nghĩ nó tựa như con cái ngỏ thời hạn, thiệt lâu năm. Trên đầu là ăn mặc quần áo nhưng mà người tao rước bầy ở ngoài, cho dù mưa dầm cũng tiếp tục khoác kệ, người tao vẫn bầy bọn chúng như cũ.

Hai mặt mày lối lênh láng những loại không giống nhau, tựa như ngày càng mong muốn nuốt trộng ngõ hẻm vốn liếng ko thoáng rộng gì. Vì xài công cộng chống phòng bếp nên thường ngày ở phía trên đều xẩy ra tranh luận, “Ái chà, sao nhưng mà cô dám người sử dụng nước ngôi nhà bọn chúng tôi?” Người cơ bị trừng trị lúc này cũng chỉ cười cợt xấu xa hổ, trình bày “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Trên mặt mày khu đất rưa rứa bên trên tường đều không khô ráo.

Cửa tuột nho nhỏ, khả năng chiếu sáng yếu đuối ớt ko trông thấy gì, rèm hành lang cửa số kéo vừa phải cần khiến cho tia nắng hấp thụ vào, khiến cho căn chống thông thoáng rộng lớn.

Quang cảnh giờ đây đó là vì vậy.

Cuộc sinh sống 16 năm. Cuộc sinh sống của anh ý vô nằm trong tự do, tự động cho rằng không thiếu thốn, cũng khá sung sướng. Giống như cái áo bông mặt mày người, ko giá đắt, song Khi giá buốt lại rất có thể khiến cho khung người êm ấm rộng lớn. Mặc cho dù nó làm cho phái mạnh sinh coi ko rất đẹp trai gì nhập ngày đông, tuy nhiên nhập ngày thu, người nào là kinh hoàng giá buốt cũng rất có thể cảm nhận thấy oi bức cho tới hoa đôi mắt, u anh cũng tiếp tục sớm sẵn sàng mang lại anh tất cả, cảu nhảu bắt anh cần nhanh gọn khoác nhập.

Cuộc sinh sống mươi tám năm trải qua chuyện vì vậy, tuy nhiên cũng nhanh gọn kết thúc đẩy.

Bốn năm trước đó phụ vương anh từ nhiệm, xuống hải dương kinh doanh. Hiện bên trên vẫn là 1 ông ngôi nhà của hotel rộng lớn. Hàng ngày đều phải có khách hàng cho tới, kinh doanh phát triển kỳ lạ thông thường. Ông đắc ý mà đến mức khi thì thầm Smartphone vẫn kiêu ngạo: “Thật van lỗi, hotel của tôi không sở hữu và nhận bịa đặt vị trí trước.”

Sau cơ ông mua sắm 1 căn nhà tại khu vực không giống. Ngôi ngôi nhà cao tầng liền kề, với dòng sông xinh rất đẹp.

Chỉ đợi trả chống này nhập ngày hè là rất có thể rời tòa nhà eo hẹp, rời ngoài ngỏ nhỏ đầm đìa này rồi. Thậm chí là người sử dụng kể từ “thoát khỏi“. Vấn đề này cũng tương tự rất có thể rút chân thoát ra khỏi bùn khu đất.

Bởi vì thế điều đó nhưng mà u anh trở thành vô nằm trong kiêu ngạo, mỗi một khi tám chuyện đứng thảng hàng xã cũng tiếp tục nói: “Ai domain authority, mái ấm Cửa Hàng chúng tôi mua sắm sẽ hỗ trợ bệnh dịch thấp khớp của tôi sụt giảm nhiều, chống này thiệt là vượt lên trước không khô ráo, rắn rết trăm chân thật nhiều.” Hoặc là. “Tôi nghĩ về những cô cũng nên tính cho tới chuyện rời cút.”

Cuộc thì thầm vì vậy thông thường mang lại thành phẩm là ai nấy đều hâm mộ bà, ở đầu cuối tiếp tục trình bày một câu, “Cô thiệt là niềm hạnh phúc bị tiêu diệt rơi rụng. Chẳng những ông xã tìm được nhiều chi phí nhưng mà nam nhi cũng thiệt tài đảm bảo chất lượng, đua loại gì rồi cũng đều đứng nhất.”

Xem thêm: magi

Lúc này, Tề Minh đứng nghe ở phía xa cách, ngồi trước hành lang cửa số thực hiện bài xích luyện, thỉnh phảng phất ngước đầu lên đều thấy u bản thân được vây xung quanh vị những bà cô tóc quăn queo, khuôn mặt bà ko phủ vệt được vẻ đắc ý.

Thật rời khỏi có rất nhiều chuyến bên trên lối về ngôi nhà, anh nghe được vài ba tía điều buôn chuyện, ví như.

“Bà Tề sớm đắc ý quá tuyệt vời rồi, trước sau gì cũng tiếp tục trượt nhức.”

“Tôi mong muốn coi, con trai với chi phí tiếp tục trở thành xấu xa tính, chớ coi giờ đây bà tao phách lối, nom dòm sau đây thường ngày đều bị ông xã tiến công mang lại sưng mặt mày sưng mũi.”

“Con trai của bà tao thì ngược lại,thiệt sự là coi như đời trước bà tao tích rất nhiều công đức.”

“Nghe trình bày mới mẻ vừa phải nhập ngôi trường học tập ngay tắp lự lấy được quán quân cuộc đua giành giật tài số học tập toàn nước.”

Thế giới đó là vì vậy, thường ngày tựa như kéo tơ quấn xung xung quanh trở nên một chiếc kén chọn nhập xuyên suốt. Hư vinh nằm trong ghen ghét tựa như đóng góp trở nên một chiếc dằm nhập tim ngày càng tăng nhiều nhập cho tới Khi nó sềnh sệch lại trở nên một nút, cứ như vậy bốc hương thơm.

Tề Minh trải qua chuyện thường ngày nhập một chiếc ngõ hẹp lâu năm vì vậy.

Mỗi chuyến đi qua ngôi nhà Dịch Dao tiếp tục thấy cô khoác tạp dề nấu nướng cơm trắng ở nhập chống phòng bếp.Mẹ cô Lâm Hoa Phượng xế chiều thường ngày cũng ngồi ở cửa ngõ cửa nhỏ hoặc là coi báo.

Tề Minh kể từ hành lang cửa số của chống phòng bếp đem Bản Bút Ký:“Cho, canh ty cậu lấy được rồi.”

Dịch Dao ngước đầu lên, xoa những giọt mồ hôi bên trên trán một chút ít rồi nói: “ Cảm ơn, tuy nhiên nhưng mà tay tớ đang được không sạch, cậu đem mang lại u tớ cút.”

Tề Minh rước Bản Bút Ký đem mang lại u Dịch Dao, từng chuyến vì vậy thì u cô đều cố lấy tuy nhiên tiếp sau đó tiếp tục ném nhập vào chống.

Tề Minh nghe được nhập chống “ Ba “ một giờ đồng hồ cơ đó là tiếng động dụng cụ rơi bên trên mặt mày khu đất.

Đi về phía đằng trước nhị bước đó là ngôi nhà Tề Minh. Chìa khóa vẫn không thể cắm nhập vào ổ khoá nữa, u Tề Minh tiếp tục tức thời Open đón lấy quấn sách của anh ý,mách bảo anh thời gian nhanh nhập ăn cơm trắng.

Thời điểm vừa vị được 1/2 thì ko lâu sau tiếp tục nghe được cơ hội vách truyền cho tới giờ đồng hồ của Dịch Dao:“Mẹ, cơm trắng thực hiện hoàn thành rồi.”

Có đoạn thời hạn thường ngày khi ăn cơm trắng, Đài Truyền Hình tiếp tục trừng trị bộ phim truyện Đài Loan《 Mẹ, yêu thương con cái một chuyến nữa》, nghe trình bày là sửa thay đổi phụ thuộc chuyện chấn động 1 thời của giới năng lượng điện hình ảnh năm cơ, từng chuyến nhập khi ăn cơm trắng u tiếp tục vừa vị vừa phải thở lâu năm thở cụt, rồi tâm lý đắm ngập trong toàn cầu này mà cảm động. Đoạn thời hạn cơ, u luôn luôn đem tay vệ sinh nhẹ nhõm khóe đôi mắt cơ hồ nước không tồn tại nước đôi mắt, tiếp sau đó trình bày mang lại Tề Minh nghe về tình u vĩ đại.


Tề Minh luôn luôn im thin thít ăn cơm trắng, thỉnh phảng phất vấn đáp một giờ đồng hồ.

Giống như thể với cùng 1 sợi bông ở ngang ở nhập huyết quản lí tạo nên trở lo ngại gân máu dịch rời.”Cũng tiếp tục nhanh chóng dừng tụ trở nên một khối tiết.” Trong lòng luôn luôn với xúc cảm áp bức. Cảm giác với cùng 1 ngày sẽ sở hữu được một cây sợi kể từ nhập huyết quản lí lòi ra ghim nhập domain authority rồi trưng bày rời khỏi mặt mày ngoài

. Mỗi Khi u cố thực hiện rời khỏi vẻ vệ sinh nước đôi mắt, nhập huyết quản lí là rộng lớn nhức nhối một chút ít.

Cũng đơn giản tương đối với một chút ít ý nghĩ về vì vậy, cho dù sao thì không có bất kì ai cũng rất có thể thản nhiên nhưng mà đối lập với chuyện ghét bỏ u bản thân. Đây là ko tuân theo gót luân thông thường đạo đức nghề nghiệp,vì thế ý nghĩ về vì vậy cũng đơn giản thỉnh phảng phất giống như lớp bọt do khí tạo ra kể từ lòng lòng nhô rời khỏi, tiếp sau đó nhập nháy đôi mắt ngay tắp lự bặt tăm phía trên mặt mày nước, nhanh gọn vỡ. Chỉ là tí xíu lớp bọt nước.

Không tựa như là Dịch Dao.

Dịch Dao là thẳng hận

. Thời gian giảo mươi lăm tuổi hạc thỉnh phảng phất với cùng 1 chuyến cả nhị thì thầm phiếm.

Tề Minh nói: “Mẹ tớ là nghề giáo luôn luôn đặc biệt mến trình bày đạo lý, đặc biệt phiền. Mẹ cậu thực hiện nghề ngỗng gì?”

Dịch Dao xoay đầu lại, nói: “Cậu trình bày Lâm Hoa Phượng, bà ấy là gái giang hồ, là kẻ phụ nữ phóng đãng. Tớ hận bà ấy. Nhưng có những lúc tớ cũng khá yêu thương bà ấy.”

Khi Dịch Dao mươi lăm tuổi hạc vẻ mặt mày cô khi nào thì cũng điềm đạm giống như không tồn tại xúc cảm, khuôn mặt mày cô Khi cơ bầy bên dưới tia nắng ngày hè, domain authority nhập xuyên suốt cơ hồ nước mong muốn thấy được red color của gân máu mặt mày trong: tôi hận bà ấy, tuy nhiên có những lúc tôi cũng khá yêu thương bà ấy. Gái điếm, người phụ nữ phóng đãng, những chữ này nhập khi ngày hè năm mươi lăm tuổi hạc luôn luôn xuất hiện nay trước đôi mắt cô tựa như thủy triều lên phủ phủ kín cuộc sống đời thường trẻ em tuổi hạc của cô ý.

Tề Minh năm mươi lăm tuổi hạc cũng tương tự vậy, nhập tim anh khi nào là cũng đều có một chồi mống lớp bụi sợi bị phũ lênh láng lớp bụi.

Cơm nước hoàn thành, Tề Minh đứng lên vừa phải mong muốn nép dọn chén đã trở nên u anh lên giờ đồng hồ ngăn lại bảo anh nhanh gọn nhập chống ôn bài xích, bà nói:“Làm sao con cái rất có thể rước thời hạn tiêu tốn lãng phí ở bao nhiêu loại chuyện này được.” Nói thiệt rời khỏi, Tề Minh thiệt sự ko mến u trình bày như vậy

Anh nhằm đũa xuống,lấy quấn sách bên trên ghế salon tóc trở về chống của tớ.Trước Khi nhập chống, anh xoay đầu lại coi thân thiết khe hở, trông thấy vẻ lý tưởng của u Khi lau chùi cơm trắng quá món ăn quá rồi cút nhập chống phòng bếp.

Mới vừa phải tạm dừng hoạt động lại, cơ hội vách truyền cho tới giờ đồng hồ của Dịch Dao:

Xem thêm: phim bố già 1972

“Mẹ, rốt cuộc u vẫn muốn ăn hoặc không?”

“Mày coi coi tao với ăn hoặc không!?”

“Nếu u ko ăn thì trình bày một giờ đồng hồ, chớ khiến cho con cái thực hiện đặc biệt khổ sở vì vậy. “ Lời còn ko trình bày không còn, ngay tắp lự truyền cho tới tiếng động của loại mâm bị ném rơi bên trên khu đất.